Vợ chồng tôi kết hôn mới chỉ được 4 năm nay nhưng chúng tôi đã kịp có 2 con nhỏ. Con trai lớn của chúng tôi lên 3 tuổi. Còn con trai nhỏ chỉ mới tròn 18 tháng.
Nhà tôi ở một làng quê nhỏ ngoại thành Hà Nội, chỉ cách trung tâm Hà Nội khoảng 17km. Do đó, hàng ngày chúng tôi vẫn vào thành phố làm việc. Cuối ngày lại trở về trong căn nhà 2 tầng ở giữa 1 vườn cây trái xanh tươi, không khí mát lành trong trẻo.
Tôi rất thích sống ở khu nhà tôi. Vì đường sá đi lại thuận lắm. Đồ ăn cũng rất tươi và rẻ. Hơn nữa ở nhà tôi, do tôi rất chăm chỉ trồng hoa và làm vườn quanh nhà nên nhà lúc nào cũng có rất nhiều loại hoa nở cũng như rau củ ăn quanh năm.
Đặc biệt, cây ăn trái trong vườn mùa hè hầu như cây nào cũng có. Nào thì ổi, mít, đu đủ. Nào thì nho, roi, nhãn, vải... đều có hết.
Người mẹ hồi tưởng kể lại câu chuyện đau lòng (Ảnh chụp màn hình)
Hàng ngày, con lớn của tôi được gửi đi lớp, con bé thì ở nhà với bà nội. Do có không gian rộng nên các con thoải mái tung tăng trong vườn nhà hoặc ngoài sân. Một cuộc sống xanh sạch như vậy khiến tôi rất thích và các đồng nghiệp ở thành phố của tôi cũng khao khát được sở hữu căn nhà và khu vườn như thế.
Khi cuộc sống của vợ chồng tôi đang yên vui như vậy thì lại gặp một biến cố khiến tôi nhiều ngày trời chưa thể gượng dậy được. Đó chính là việc, tôi mất 2 con thơ của mình từ chính việc cho ăn những cây trái trong vườn nhà mà chưa được rửa sạch mọi người ạ.
Tôi còn nhớ như in hôm tang thương ấy là một ngày cuối tuần như bao ngày cuối tuần khác. Chồng tôi thì vẫn phải đi làm, còn tôi được nghỉ làm 2 ngày cuối tuần hoàn toàn.
Sáng sớm, tôi dậy sớm nấu đồ ăn cho cả nhà. Sau đó dọn dẹp nhà cửa và chơi với 2 con. Đến chiều khi nắng ở ngoài sân vừa tắt hết, tôi bế con trai nhỏ và dắt con trai lớn ra vườn hái hoa quả để ăn trong bữa tối.
Tôi hái nào thì quả đu đủ chín, mấy quả ổi găng, chùm nhãn được 1 rổ nhỏ. Khi đi đến giàn nho, thấy nho đã có 2 chùm ăn được nên tôi cũng hái vào nhà. 2 con trai thấy nho nên cũng chìa tay ra xin ăn.
Vì nghĩ là cây trồng trong vườn nhà nên tôi cũng hái vài quả rời rồi đưa cho con ăn ngay mà không qua công đoạn rửa sạch.
Chỉ 1 lúc sau đó thì con trai 18 tháng tuổi của tôi có dấu hiệu cảm thấy khó chịu và buồn ngủ. Sau đó, con trai 3 tuổi của tôi cũng lăn ra ốm theo. Quá lo lắng tôi còn gọi bác sĩ nhi đến tận nhà để kiểm tra. Dù được bác sĩ cho thuốc uống nhưng sức khỏe của 2 con trai tôi vẫn không khỏe lại.
Đến ngày hôm sau, con trai nhỏ của tôi đã tử vong tại nhà mặc cho bác sĩ đã cố gắng hồi sức tim phổi nhưng con không qua khỏi. Còn con trai lớn thì được chuyển đi cấp cứu ở viện nhưng do tim ngừng đập, mọi nỗ lực cứu chữa của bác sĩ trở nên bất lực.
Con trai đầu của tôi cũng nhanh chóng ra đi theo em trai của mình.
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với 2 con trai sau khi ăn vài trái nho trồng ở vườn nhà, vợ chồng tôi đau đớn yêu cầu được khám nghiệm tử thi. Kết quả khám nghiệm, các bác sĩ cho biết cả hai con trai đều đã bị nhiễm độc phospho hữu cơ.
Đây là một chất độc thần kinh thường được dùng làm thuốc diệt côn trùng mà mẹ chồng tôi đã tranh thủ phun thuốc trừ sâu nồng độ cao lên cây nho từ tuần trước, nhưng quên nói với con dâu và mọi người trong nhà.
(Ảnh minh hoạ)
Như vậy chỉ sau 1 ngày cho con ăn trái nho trồng trong vườn nhà mà thảm kịch gia đình tôi xảy ra. Cả nhà tôi đã phải nhanh chóng đưa các con về nhà để tổ chức tang lễ cho hai con trai của mình.
Ai cũng cảm thấy ân hận vô cùng. Nhất là mẹ chồng tôi và tôi. Chúng tôi thường tự trách bản thân đã bất cẩn khiến 2 con phải ra đi nhanh chóng.
Cho đến nay đã gần 1 năm sau ngày mất của 2 con trai nhưng trong tôi vẫn còn bủa vây tứ phía bởi nỗi ân hận ngập tràn. Tự bao giờ tôi lại ám ảnh với chùm nho, quả nho và giàn nho vườn nhà...
Giá như tôi rửa sạch sẽ cho con trước khi ăn. Giá như hôm đó tôi đừng đi hái quả trong vườn. Giá như tôi biết cây nho đó mẹ vừa mới phun thuốc sâu ít bữa.... Tôi phải làm sao để quên đi những biến cố lớn trong đời này đây?