Chồng tôi là con út trong gia đình có 2 anh em, bố mẹ chồng ở với chúng tôi. Cưới về được 3 tháng tôi có bầu, nhưng 2 tháng sau chồng lại đi nước ngoài làm ăn. Một mình tôi ở nhà bầu bí, sống chung với mẹ chồng tôi mới thấm, mới thấy khổ.
Những ngày tháng bầu bí, tôi đi khám thai một mình, ai cũng tưởng tôi là mẹ đơn thân. Mẹ chồng chưa một lần bảo đi khám cùng tôi, bà mặc kệ. Ở chung, tôi ốm nghén nặng nhưng vẫn lo đầy đủ cơm nước, chẳng thoát bữa nào. Hàng xóm vào chơi thấy tôi bụng bầu lệ khệ đi rửa bát nấu cơm có phàn nàn, mẹ chồng chỉ bảo: "Xưa tôi làm ầm ầm, càng dễ đẻ có sao đâu. Chiều quá nó sinh hư, không đẻ được".
Những câu nói vô tình ấy khiến tôi tổn thương vô cùng, tôi có than vãn với chồng anh chỉ bảo tôi suy nghĩ ít thôi, mẹ anh không như tôi nghĩ. Đã bao lần chúng tôi cãi nhau vì "mẹ anh", kết quả anh vẫn bảo vệ mẹ, cho rằng tôi cứ nghĩ quá lên. Chán, tôi chẳng muốn nói, có chuyện gì cũng mặc kệ, vì biết nói chỉ tự chuốc đau khổ vào người chứ chẳng được gì.
Ngày tôi sinh, nội ngoại hai bên có mặt đủ cả. Bà nội có cháu trai nên mừng lắm, bà ở viện chăm sóc mẹ con tôi đủ 5 ngày nhưng do chồng không có nhà, để tôi ở nhà mẹ không yên tâm nên đưa mẹ con tôi về ngoại luôn. Vậy là 2 mẹ con về ngoại chơi hết 5 tháng mới về. Xa cháu, ông bà nội thi thoảng xuống thăm, nhưng cũng hời hợt.
Về nhà nội, tôi vừa làm việc nhà vừa chăm con, bà rảnh lúc nào thì bế cháu đỡ tôi lúc đó. Vậy mà thời tiết thay đổi, thằng bé ốm cho đi khám, họ nói cháu bị viêm phổi phải nhập viện điều trị. Run rẩy khi con ốm, tôi hoang mang gọi về cho bà nội bà ngoại, bà nội bảo tôi cứ ở đấy bà sắp xếp, gọi bà ngoại lên trước. Mẹ tôi lên, nhưng 3 hôm - 5 hôm cũng chẳng thấy bà nội đâu.
Con tôi điều trị nửa tháng ở viện, bà nội chỉ gọi điện hỏi han chứ không xuống thăm cháu lấy một lần. Tôi không hiểu bà giận gì nữa hay mặc kệ mẹ con tôi với thông gia tự xoay sở? Càng nghĩ tôi càng giận, càng bực vì mẹ không thương cháu. Xuất viện tôi đưa con về ngoại luôn mà lòng vẫn hậm hực trách nhà nội.
Về ngoại có mẹ đỡ đần tôi thảnh thơi bao nhiêu, nhưng lúc lên mạng thì sững sờ khi thấy cô em họ bên chồng đăng ảnh mẹ chồng nằm viện. Tôi giật mình nhắn tin hỏi cô ấy, thì nó bảo mẹ nằm viện gần tháng nay rồi. Bà không cho người nhà cho mẹ con tôi biết kẻo tôi lại lo, mới sinh con xong suy nghĩ nhiều không tốt, cứ để tôi về ngoại cho thảnh thơi, còn chăm con.
Lặng người khi biết sự thật, tôi mới biết mẹ lo nghĩ cho tôi nhiều nhưng tôi lại làm quá. Tôi hỏi chồng sao giấu mình, anh bảo đó là yêu cầu của mẹ. Mẹ thương tôi chỉ là bà không biết cách thể hiện, làm thế nào để con dâu hiểu lòng mình. Nhưng bà chưa bao giờ coi tôi là người ngoài.
Mẹ hiểu tôi xa chồng, sinh đẻ dễ tủi thân nên mẹ để tôi về ngoại chơi, ở cữ cho thoải mái. Chồng tâm sự, mẹ đợi anh về nước rồi sẽ dọn xuống nhà dưới ở riêng, bây giờ bà ở cùng để đỡ đần tôi. Hoá ra mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ, vậy mà tôi cứ làm quá lên, tôi sẽ vào viện thăm mẹ, dù vướng con nhỏ không ở lại chăm được. Từ đây mẹ con tôi sẽ không còn mâu thuẫn, hiểu lầm nữa.
(mylinh...)