Chồng tôi nhiều điểm tốt, song cái mà tôi không ưa nhất và cảm thấy bất lực trước anh ấy đó là tính cách keo kiệt, từng đồng từng hào so đo với vợ.
Từ lúc kết hôn xong, mọi thứ trong nhà từ tiền ăn, tiền điện, nước tới tiền học của con tôi cũng cáng đáng hết. Chồng tôi nếu mà lương thấp thì đã đành, đằng này lương rất cao là khác, anh ấy không cho vợ biết hàng tháng kiếm được bao nhiêu và cứ khư khư giữ làm tiền riêng.
Nhiều khi có việc gia đình cần chi tiêu khoản chính đáng, vậy mà cứ phải nài nỉ xin tiền trong sự khó chịu của chồng. Keo kiệt với vợ con và chính bản thân anh ấy, không dám mua thứ gì đắt tiền, cứ dùng mãi giầy dép, quần áo cũ bao năm chỉ vì nó chưa hỏng, rách.
Mỗi lần mua cho chồng thứ gì đó là anh ấy gầm lên bảo là không cần vợ phải mua gì, trách tôi tiêu pha quá đà. Muốn quan tâm chồng mà bị chê trách như vậy tôi cũng buồn lắm, muốn kệ nhưng không đành lòng.
Tôi muốn mua cái tủ quần áo, bộ sofa phòng khách phải thuyết phục chồng cả tháng, không là anh ấy sẽ tuyên bố không bao giờ ngồi trên bộ ghế mà tôi tự ý mua.
Muốn chiêu đãi chồng món ngon, món đắt tiền để bồi dưỡng, trải nghiệm… vậy mà khi nghe nói số tiền là anh ấy buông bát, không ăn nữa, đứng lên trong tức tối. Thành ra, tôi cứ phải nói dối là được bạn cho, biếu, mua giá rẻ để chồng không phản đối.
Chuyện chi tiêu, ứng xử bên nội bên ngoại cũng khiến tôi đau đầu không biết phải làm sao cho thỏa. Làm ra tiền mà ngày Tết muốn biếu bố mẹ hai bên chút quà, tiền để ông bà muốn mua gì thì mua, nhưng thành ý này không được chồng ủng hộ.
Anh ấy lén biếu ông bà nội tiền, nhưng lại chi li với nhà ngoại, mỗi lần về Tết quê ngoại anh ấy tự đi mua giỏ quà vài trăm nghìn. Cũng may là tôi có lương cao, không thì đúng không sống nổi với chồng. Động đến tiền là anh ấy trở thành con người hoàn toàn khác.
Tôi cũng biết chăm lo, tiết kiệm chứ không phải là có đồng nào tiêu hết đồng đấy, mua sắm lung tung. Nhiều lần xảy ra cãi cọ, giận dỗi nhau cũng chỉ vì chuyện mua bán trong nhà. Chồng coi tôi như giúp việc mà không muốn cải thiện đời sống cho vợ con.
Cách đây mấy hôm, tôi lỡ đặt lọ nước hoa nhập khẩu bị chồng nổi giận mắng: "Cô làm được một thì tiêu đến ba, nhỡ có ngày thất nghiệp có mà chết đói. May mà tôi không đưa tiền cho vợ giữ, không thì cũng chẳng còn lại lấy một đồng. Cô cứ chăm làm việc nhà đi, đừng có mà chăm phá tiền. Tôi không chịu nổi người vợ xuất thân quê mùa mà ăn chơi hơn cả dân phố thế này".
Mọi khi tôi chủ động làm hòa với chồng, nhưng nghe những lời oán trách như vậy tôi cảm thấy như bị xúc phạm. Mệt mỏi khi chồng cứ ôm khư khư tiền, mặc kệ vợ con tự làm ra tiền mà không được tiêu. Cứ như thế này hạnh phúc gia đình có nguy cơ đổ vỡ mất.
Sống với người chồng ích kỷ, keo kiệt như vậy tôi phải làm gì để chồng tôi có suy nghĩ thoáng hơn chút về chuyện tiền bạc và tôn trọng vợ con hơn?