Tôi là người chủ động quan tâm, tiếp cận anh trước và chúng tôi chính thức yêu nhau khi cả hai là sinh viên năm 3.
Anh dành phần lớn thời gian cho việc học. Khi yêu tôi, anh không biết lãng mạn là gì, cũng không có nhiều thời gian ở bên tôi, vì lý do này mà tôi thường xuyên phàn nàn với anh ấy.
Mỗi lần như vậy, anh lại nói với tôi rằng anh lớn lên từ vùng nông thôn nghèo và đã phải trải qua rất nhiều vất vả. Vậy nên anh hiểu muốn cuộc sống tốt đẹp hơn thì chăm chỉ là điều quan trọng nhất và anh không có thời gian để lãng phí.
Anh muốn phấn đấu để không phải đi sau người khác và để cuộc sống của chúng tôi sau này được khấm khá, hạnh phúc hơn...
Nghe những tâm sự đầy ý chí ấy, tôi lại thấy nể trọng và yêu anh hơn.
Anh tốt nghiệp đại học với số điểm xuất sắc và dễ dàng có được một công việc tốt ở thành phố. Tôi tuy chỉ có tấm bằng loại khá nhưng sau khi ra trường cũng xin được một chỗ làm tương đối và chúng tôi kết hôn.
Yên bề gia thất rồi, anh lại càng yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp nhiều hơn và lúc nào cũng rất bận rộn trong công việc. Anh nhanh chóng được thăng chức và tăng lương nhưng thời gian dành cho tôi ngày càng ít đi.
Anh giao hết thẻ lương cho tôi, đồng thời mọi việc trong nhà đều do một tay tôi phụ trách. Từ mắm muối, gạo thịt, bếp núc... hằng ngày đến đối nội, đối ngoại và cả nỗi vất vả nuôi con, chồng tôi hầu như không biết đến. Anh cũng hoàn toàn không biết lãng mạn là gì khiến tôi cứ dần dần mà mòn mỏi trong cô đơn và vô vị.
Có đôi khi tôi cằn nhằn và yêu cầu anh cùng làm một việc gì đó thì anh đều nói không có thời gian hoặc chờ đợi anh xong việc. Trong những ngày lễ, anh khá hờ hững chẳng mấy quan tâm, hễ tôi trách cứ thì anh luôn lặp lại điệp khúc em cầm hết lương của anh rồi, muốn mua gì thì tự mua đi. Tôi rất bất mãn và chiến tranh lạnh giữa 2 vợ chồng lại xảy ra.
Vài năm sau, vị trí của chồng tôi tiếp tục thăng tiến và thu nhập hàng năm của anh ấy tiếp tục tăng. Chúng tôi đã mua được nhà và xe hơi ở thành phố, nhưng tôi ngày càng cảm thấy không hạnh phúc.
Lúc này, giám đốc kinh doanh của công ty tôi là H. bỗng ngày càng quan tâm đến tôi và gây ra những gợn sóng trong cuộc sống yên bình của tôi.
H. là một người chín chắn và lôi cuốn, hơn tôi vài tuổi nhưng trí tuệ cảm xúc rất cao. Anh ấy đã có gia đình nhưng vợ con ở xa, anh ấy thường ở một mình trong thành phố này.
Với tư cách là cấp trên của tôi, H. công khai khen ngợi tôi về khả năng làm việc xuất sắc, hơn nữa anh còn tán dương tôi một cách riêng tư về vẻ đẹp và sự quyến rũ. Vào ngày sinh nhật hay những ngày lễ khác, anh đều sẽ gửi hoa và quà đến chúc mừng tôi trong khi chồng tôi lại chẳng hề quan tâm. Điều đó khiến tôi vô cùng cảm động.
Một lần, H. sắp xếp để tôi đi công tác cùng anh ấy đến một thành phố khác. Ở đó, anh mời tôi đến một nhà hàng đắt tiền nhất, uống ly rượu vang đỏ lãng mạn nhất và nói những lời yêu thương khiến trái tim tôi loạn nhịp. Thế rồi, tôi đã ở trong phòng của anh ấy qua đêm.
Trong vài ngày đi công tác, tôi có cảm giác như mình đang hưởng tuần trăng mật với H., mỗi ngày, tôi đang sống trong một giấc mơ, ngọt ngào đến mức không muốn thức dậy. Sau khi trở về, tôi vẫn duy trì mối quan hệ tình nhân kín đáo với H. trong khi chồng tôi vẫn rất bận rộn và hoàn toàn tin tưởng tôi.
Tôi lang thang giữa hai người đàn ông với phong cách khác nhau và cảm thấy cuộc sống trở nên nhiều màu sắc hơn. Tôi cũng thường nói dối chồng nhiều hơn để có thời gian dành cho H. và anh ấy chẳng hề nghi ngờ tôi trong suốt 6 tháng.
Nhưng rồi một đêm tôi đang ở cạnh H., chồng tôi gọi điện hỏi đang ở đâu, tôi thản nhiên nói rằng đang ở nhà cô bạn thân của mình. Anh ấy im lặng 1 lát rồi nói qua điện thoại: "Em đừng nói dối nữa, anh biết từ lâu rồi.
Chúng ta đã ở bên nhau hơn mười năm, anh thực sự không muốn tình cảm của chúng ta và gia đình tan vỡ. Chúng ta có một cô con gái đáng yêu như vậy, anh không muốn trái tim non nớt của con bị tổn thương nên đã cố làm ngơ, mong em hiểu chuyện mà quay về, không ngờ vẫn luôn là dối trá và lừa gạt. Chúng ta chia tay thôi!".
Khi nghe chồng nói đến đây, tôi hoàn toàn chết lặng, vội nói với anh: "Em đã sai rồi, mong anh tha thứ cho em!".
Giọng chồng tôi lạnh như băng qua điện thoại: "Nửa năm nay anh đã cho em cơ hội, nhưng em không trân trọng chút nào. Anh quá thất vọng! Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cho em tự do để đến với hạnh phúc của mình và cuộc sống của chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa. Anh sẽ nuôi con...".
Nghe những gì chồng nói, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra. H. biết chuyện nhưng anh ta nhanh chóng nói: "Em nên về an ủi và xin lỗi chồng tốt của mình. Chúng ta không thể tiến triển hơn nên dù có ly hôn cũng đừng làm phiền anh. Sang tuần vợ con anh sắp đến thành phố này ở với anh rồi, mình đừng gặp nhau nữa... ".
H. ngày thường dịu dàng tình cảm là thế mà đến lúc tôi cần anh ta nhất thì anh ta lại quay lưng tàn nhẫn như vậy, tôi sụp đổ trong đau đớn, ê chề. Tôi biết phải làm sao để chồng tôi có thể tha thứ cho tôi bây giờ?