Mẹ chồng mất từ khi chồng tôi được 3 tuổi. Bố không đi bước nữa mà ở vậy. Bây giờ mỗi khi nói về bố, chồng tôi luôn nói với tâm trạng ngưỡng mộ và cảm kích.
Chúng tôi có dư điều kiện ra ở riêng nhưng bố chồng đối xử rất tốt nên vợ chồng tôi luôn tự nhủ cả đời này ở bên và chăm sóc ông lúc về già.
Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi định thuê người giúp việc chăm sóc con nhỏ. Thế nhưng bố chồng chủ động nhận giữ cháu để vợ chồng tôi đi làm.
Lúc đầu tôi rất do dự, dù sao bố cũng lớn tuổi và là đàn ông thì không được khéo léo như phụ nữ. Dường như đọc được suy nghĩ của con dâu, bố bảo tôi cứ tin tưởng vào ông, không phải tốn tiền thuê người giúp việc làm gì. Thấy bố nhiệt tình muốn trông coi cháu nên vợ chồng tôi đã không từ chối.
Suốt một tháng quan sát, tôi phải công nhận bố chồng thật tuyệt vời, bố rất khéo chăm trẻ.
Bố vất vả vì cháu nên tháng lương đầu tiên tôi đã mang 9 triệu biếu ông. Tưởng bố sẽ vui vẻ nhận, nào ngờ ông xua tay nói không lấy tiền của chúng tôi. Vợ chồng tôi mỗi tháng kiếm được vài triệu, biếu bố thì lấy gì nuôi cháu.
Nói xong bố đưa điện thoại cho vợ chồng tôi xem số tiền tiết kiệm của ông. Nhìn con số 2 tỷ mà chúng tôi không tin vào mắt. Chúng tôi không nghĩ ông có nhiều tiền đến vậy. Thế mà từ trước đến nay, bố sống rất tiết kiệm và giản dị.
Ngày hôm kia, bố chồng tôi đột ngột ngất xỉu khiến vợ chồng tôi sợ hãi đưa ông vào viện gấp. Khi tỉnh táo lại bố chồng nói dạo này cảm thấy sức khỏe bất ổn. Ông không biết sẽ ra đi lúc nào nên không thể giữ mãi số tiền tiết kiệm.
Bố bảo tôi là con dâu tốt, ông rất yên tâm giao số tiền 2 tỷ đó cho tôi giữ giúp. Nghe đến đây tôi hoảng quá không dám giữ. Bởi tôi không dám cầm số tiền lớn của bố, sợ tiền vào trong tay rồi không giữ nổi, khi bố cần lại không có mà trả.
Chồng tôi cũng khuyên bố cứ giữ lấy, bố còn khỏe, còn sống với con cháu lâu dài. Lúc nào bố qua đời thì chúng tôi dùng tiền đó lo tang lễ cho ông, còn bao nhiêu thì sẽ để con tôi thừa kế. Thế nhưng ông kiên quyết bảo tôi ra ngân hàng để ông chuyển đổi đứng tên sổ tiết kiệm. Điều này khiến tôi thật khó xử quá mọi người ạ!
(phuongoanh...)