Tôi và chồng bằng tuổi nhau, hòa hợp về mọi thứ, cưới nhau dựa trên tình yêu và tinh thần tự nguyện muốn sống bên nhau. Thu nhập của hai vợ chồng ổn định, rất khá, đảm bảo cho cuộc sống tương lai. Ai cũng khen vợ chồng tôi quả là một cặp đôi hoàn hảo, một gia đình lý tưởng. Tôi hài lòng với hôn nhân của mình, nhưng vẫn còn nỗi buồn mà chỉ mình tôi mới hiểu và nếm trải mỗi ngày, đó là sống ở nhà chồng.
Với người khác không biết thế nào, nhưng với tôi, cảnh làm dâu đúng là gò bó, buồn tủi. Dù mệt mỏi, dù không muốn cũng phải cố sức mà chiều chuộng bố mẹ chồng, anh chị em bên chồng. Ở nhà, mẹ chồng tôi là bà hoàng, mặt khó đăm đăm, không làm gì cả nhưng luôn miệng sai bảo, quát tháo con dâu, buông ra những lời mỉa mai nếu không vừa lòng.
Tôi phải làm quần quật việc nhà từ dọn dẹp, lau chùi nhà cửa đến cơm nước, giặt giũ… sáng dậy sớm cắm mặt vào làm việc nhà, đi làm trưa cũng phải tạt về nhà cơm nước, chiều về nấu bữa tối, con cái, nhà cửa đến khuya. Nhà thì rộng nhưng mẹ chồng tôi không thuê giúp việc, kể cả tôi sẵn sàng chi tiền thuê bà cũng không đồng ý. Mẹ chồng bắt tôi làm hết mọi thứ, khiến tôi có cảm giác bị coi thường. Tôi ấm ức lắm, nhưng chẳng biết làm sao, đành nín nhịn để đỡ làm ảnh hưởng tới chồng con.
Mỗi tháng, tôi đưa tiền rất nhiều cho mẹ chồng, nhưng có tiền rồi mẹ chồng tôi cho ăn uống đạm bạc quanh quẩn mấy món thịt luộc, rau luộc, đậu phụ... Nhiều lúc thấy chồng chán nản, không muốn ăn cơm mà tôi thấy thương. Buồn nhất là mẹ chồng rất thích can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi, hễ giận nhau là mẹ chồng tôi mắng mỏ con dâu, dọa dẫm không được bắt nạt con trai bà. Các con tôi ngày một lớn, nhưng mẹ chồng chiều các cháu quá đáng, cho ăn bánh kẹo, xem tivi thoải mái… Mỗi lần nhắc nhở thì bà lại bênh, làm các con tôi không thèm nghe lời mẹ.
Không chịu nổi cảnh bị chèn ép, con dâu đã phải tìm cách "phản pháo". Ảnh minh họa
Suốt 8 năm làm dâu nhà chồng của tôi cứ đằng đẵng trôi đi, mong muốn ra ngoài ở riêng của tôi cũng khó mà thành hiện thực. Mẹ chồng không cho đi, còn liên tục hỏi vay mượn, bắt tôi nộp nhiều tiền sinh hoạt phí ở nhà, nên mỗi tháng tiết kiệm chẳng được là bao nhiêu. Tôi hết lòng về nhà chồng như vậy mà mẹ chồng không ghi nhận, ngay cả tôi đi rút tiết kiệm về để đưa cho mẹ chồng đi trả nợ cho em chồng làm ăn thua lỗ… Mẹ chồng không một lời cảm ơn, không vừa lòng là trách móc, dọa đuổi con dâu.
Mẹ chồng tôi luôn nói con dâu "chuột sa chĩnh gạo", vô tâm với nhà chồng… Tôi bất bình lấy mấy tờ giấy nợ của em chồng và mẹ chồng và nói: "Giấy nợ vẫn còn đây, con đã trả cho mẹ và chú út tổng cộng hơn 500 triệu đồng, nhưng giờ con có thể cầm giấy này trả lại cho chủ nợ và đòi lại tiền. Mẹ bảo con vô tâm, thì con cũng đành phải sống theo ý của mẹ vậy. Con đòi được tiền này vì lúc nhận tiền, họ chỉ ghi là biên nhận của con, không hề có dòng nào nói là con trả nợ cho mẹ và em".
Mẹ chồng tôi nghe xong rất bất ngờ, bà đang cao ngạo bỗng dưng niềm nở, nịnh con dâu: "Đấy là mẹ nói trong lúc nóng giận thôi. Chứ con sống sao, mọi người biết hết mà. Thôi, coi như mẹ lỡ lời, con đừng để ý nhé. Từ giờ mẹ không nói đến chuyện nợ nần hay trách nhiệm của con nữa".
Từ hôm đó đến nay, mẹ chồng tôi tỏ ra yêu mến con dâu, còn hay làm giúp tôi việc nhà và không can thiệp vào chuyện vợ chồng, dạy con của tôi nữa. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn trước rất nhiều. Nhìn mẹ chồng lo lắng, nịnh nọt con dâu mà tôi thấy cứ không quen, tôi không nỡ làm thế với bà.
Tự dưng tôi lại thấy áy náy, không biết tôi có nên đưa hết giấy vay nợ để mẹ chồng hủy hay là giữ lại để bà phải luôn tôn trọng tôi?