Năm năm kết hôn, hai lần sinh nở và bốn lần bị chồng vứt quần áo ra ngoài cổng. Cuộc sống của tôi thực sự chẳng còn gì có thể diễn tả hết ngoài từ bi kịch. Quả thực, cuộc hôn nhân của tôi là bi kịch ngay từ khi bắt đầu. Có lẽ, quyết định bước lên xe hoa đã là một sai lầm không thể tha thứ.
Chồng tôi là một người lạnh lùng, gia trưởng. Ngay sau đám cưới, chồng tôi đã tuyên bố: “Ở nhà này chỉ anh được nói, em chỉ cần nghe lời chứ không được cãi lại.” Và chồng tôi thực hiện đúng những gì đã quyên bố. Suốt năm năm qua, chưa một lần anh nghe tôi nói, chưa một lần anh ủng hộ ý kiến của tôi dù biết tôi không hề sai.
Bi kịch của tôi không chỉ có vậy. Bố mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu nên cả hai người đều suốt ngày ở nhà. Thỉnh thoảng ông đi chơi cờ, uống nước chè với mấy ông bạn trong xóm, còn bà thì suốt ngày ở nhà để ý, soi mói và “chỉnh sửa” tôi. Bất cứ điều gì tôi làm, câu gì tôi nói cũng được ông bà “thu lại” rồi truyền lại một cách không nguyên vẹn khiến chồng tôi hiểu lẩm, đánh chửi tôi.
Chồng tôi lại rất nghe lời bố mẹ. Ông bà nói bất cứ điều gì anh cũng tin và thường “trừng phạt tôi bằng những cái tát trời giáng, những câu chửi bới móc mỉa gia đình, cha mẹ tôi.
Bốn lần chồng tôi vứt quần áo tôi ra cổng, rồi lôi tôi quẳng ra ngoài đường để mặc hai cậu con trai khóc lóc van xin khiến tôi như chết nửa con người. Những hành động không có chút tình nghĩa nào của chồng khiến tôi không còn cảm giác gì khác ngoài sự coi thường.
|
Hình minh họa. |
>>> Video: Đạp xe chở người yêu đi chơi và cái kết bi hài:
Chồng tôi công khai tình tứ với một cô gái cùng cơ quan. Buổi tối, chồng tôi thường dành cả tiếng đồng hồ để gọi điện thoại cho cô ta mà không hề đoái hoài đến tôi. Cả tháng vợ chồng tôi không gần gũi nhau đến một lần. Tôi có cảm giác, mình trở thành một ô-sin của nhà chồng hơn là một người vợ, người con dâu.
Tôi bị bệnh mất ngủ vì những ấm ức, những bức bối cả những ham muốn thể xác vẫn ngùn ngụt cháy trong tâm hồn đã nguội lạnh tình cảm vợ chồng của tôi. Trong một đêm không ngủ, tôi tình cờ chat với người yêu cũ. Anh cũng đã có một gia đình hạnh phúc. Anh nói vẫn còn yêu tôi và muốn được tâm sự với tôi. Tình cảm cũ trong tôi trỗi dậy. Tôi chia sẻ với anh những bức xúc khó chịu và khóc cùng anh trong những đêm vắng.
Thế rồi, chuyện gì phải đến cũng đã đến. Chồng tôi vô tình phát hiện những cuộc trò chuyện của tôi và người yêu cũ. Anh cầm tay tôi lôi ra ngoài cổng rồi đóng sầm cửa lại trong đêm mưa gió bão bùng. Tôi như chuột lang thang trên con đường vắng ngậm ngụa mưa và nước mắt. Bất giác tôi nhớ đến vòng tay ấm áp của anh. Tôi gọi cho anh trong tiếng nức nở tuyệt vọng cùng bao ý nghĩ đen tối.
Nửa tiếng sau khi tôi gọi anh đã có mặt. Anh đưa tôi vào một nhà nghỉ trên thị trấn. Thấy tôi ướt như chuột, anh vội vàng chạy đi trong mưa rồi mang về cho tôi bộ quần áo khô ráo, sạch sẽ. Tôi xúc động nghẹn ngào, ồm trầm lấy anh. Tôi và anh đã có một đêm tuyệt vời bên nhau. Suốt năm năm kết hôn, đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà tôi có được. Tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi để tôi được ở bên anh mãi mãi.
Sau những phút giây thăng hoa ấy, tôi lại trở về với thực tại. Tôi không muốn thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Tôi cũng không biết sẽ xoay sở ra sao nếu ly hôn. Bởi tôi không có công việc ổn định, làm sao có thể nuôi được hai cậu con trai của mình. Nếu phải xa các con, chắc tôi cũng không thể sống nổi. Tôi đành quay trở về, quỳ xuống xin chồng tha thứ để được ở nhà. Chồng tôi chấp nhận tha thứ cho tôi nhưng bắt tôi không được dùng điện thoại, cũng không được nói chuyện hay tiếp xúc với bất cứ ai ngoài gia đình chồng.
Tôi sống như kẻ tù đày trong chính ngôi nhà của mình. Những kỷ niếm hạnh phúc và tội lỗi của đêm hôm đó khiến tôi như phát điên. Làm thế nào để tôi có thể vượt qua được hoàn cảnh tù túng và đau khổ này?