Ở tuổi trung niên, khôn ngoan là biết đừng đánh giá quá cao bất kỳ mối quan hệ nào

Google News

Có những người giống như núi và sông, nhưng họ không phải là bến cảng nơi bạn có thể neo đậu. Có những người là hoa xuân, là trăng thu nhưng không thể lấp đầy bụng bằng 3 bữa ăn một ngày.

Con người đến tuổi trung niên giống như đi đến lưng chừng núi. Nhìn lại, chúng ta đã đi qua không ít con đường, cũng quen biết không ít người, dệt nên không ít những mạng lưới quan hệ.

Thời đi học, chúng ta có những người bạn thân thiết cùng nhau miệt mài đèn sách. Sau khi đi làm, chúng ta có một nhóm cộng sự có cùng chí hướng, kề vai sát cánh hợp tác. Trong cuộc sống, chúng ta còn có những người thân, bạn bè ân cần hỏi han, trao cho ta vô vàn sự quan tâm. Vào một buổi chiều nắng đẹp nào đó, chúng ta lại gặp được người khiến trái tim mình rung động, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Chúng ta từng nghĩ rằng, những mối quan hệ này bền vững vô song, không thể phá vỡ, nhất định sẽ đồng hành cùng ta suốt cả cuộc đời. Thế nhưng, khi cuộc sống phai nhạt đi những mộng mơ tuổi trẻ, mất đi sự nhiệt huyết ban đầu, dần dần lộ ra vẻ phức tạp vốn có, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi sau bao nhiêu năm tháng.

Cuối cùng, thời gian dạy chúng ta rằng: đừng đánh giá quá cao bất kỳ mối quan hệ nào. Có những mối quan hệ như thủy tinh, nhìn thì vững chắc nhưng thực ra lại dễ vỡ. Có những tình cảm tưởng chừng ngọt ngào, lại chẳng chịu nổi một chút thử thách. Có những cảm giác được cho là “định mệnh”, nhiều khi chỉ là ảo tưởng đẹp đẽ.

Chắc hẳn không ít người đã từng trải qua cảm giác này, đêm khuya thanh vắng, buồn chán lướt điện thoại. Muốn gọi điện hay nhắn tin cho ai đó nhưng lại phát hiện, hoặc là điện thoại của người kia đang bận, hoặc đối phương nhấc máy rồi nói đang bận dạy con học.

Khó khăn lắm mới có một người nghe máy, chịu lắng nghe những lời bạn nói. Nhưng những câu chuyện vu vơ của hai người, ngay cả bạn cũng thấy nhạt nhẽo. Lúc này, bạn bỗng nhớ lại cảnh 10 năm trước khi khởi nghiệp thất bại, những người anh em chí cốt bỗng dưng biến mất. Lại chợt nhớ ra, bạn dốc lòng đối tốt với người mình yêu, nhưng vì không có đủ sính lễ, đành phải nhìn người ta bên người khác.

Thế giới của người trưởng thành, trải nghiệm ngày càng phong phú, không còn ai ngây ngô như tờ giấy trắng. Những người bạn trước kia không gì không nói, giờ có thể vì quỹ đạo cuộc sống thay đổi mà xa cách, cũng có thể vì một lần xung đột lợi ích mà trở thành người dưng.

Những mối quan hệ hợp tác tưởng chừng bền chặt, có thể vì một cuộc cạnh tranh hay sự phân chia lợi ích không đều mà tan vỡ; cũng có thể cùng nhau tan đàn xẻ nghé khi khởi nghiệp thất bại. Ngay cả người yêu từng thề non hẹn biển, cũng có thể vì vô vàn lý do mà chọn cách chia lìa.

Nhiều người vẫn nghĩ, tình thân là chỗ dựa vững chắc vĩnh viễn của chúng ta. Thứ tình cảm máu mủ ruột thịt ấy, dù thế nào đi nữa cũng không bị bất kỳ yếu tố nào làm xáo trộn hay lay chuyển. Thế nhưng, đến tuổi trung niên ta mới phát hiện, ngay cả những người thân thiết nhất trong gia đình cũng có thể vì vô vàn lý do mà dẫn đến chia ly; thậm chí có người vì mâu thuẫn mà đoạn tuyệt quan hệ.

Anh chị em mỗi người đều có gia đình riêng, đều có những nghĩa vụ và trách nhiệm riêng phải gánh vác. Mọi người đều bận rộn với cuộc sống mưu sinh, có thể tụ tập vào những dịp lễ Tết đã là rất khó khăn rồi. Mối quan hệ thân mật không rời như hồi bé, đã không còn nữa.

Cha mẹ ngày càng có tuổi, khi giải quyết chuyện con cái khó tránh khỏi sự thiên vị, dễ khiến đứa con chịu phần thiệt cảm thấy tủi thân. Không chỉ vậy, bạn hoàn toàn không biết khi nào những mâu thuẫn tiềm ẩn có thể dần nổi lên như chuyện phụng dưỡng cha mẹ, chuyện phân chia tài sản gia đình.

Đến tuổi trung niên, chúng ta dần hiểu ra rằng, dù là máu mủ ruột thịt cũng không thể đánh giá quá cao mối quan hệ với nhau, huống chi là những người khác. Những người cười nhạo bạn có thể không phải người ngoài; những người dậu đổ bìm leo, không muốn bạn tốt lên có thể chẳng ở đâu xa. Đó chính là hiện thực trần trụi.

Đến tuổi trung niên, chúng ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng: quan hệ không phải là tất cả của cuộc sống mà là gia vị của cuộc sống. Không cần đánh giá quá cao mối quan hệ của bạn với bất kỳ ai, cũng đừng đánh giá quá cao vị trí của bạn trong lòng người khác, cho rằng mình rất quan trọng.

Thực ra, bạn không quan trọng như bạn nghĩ. Nhưng đồng thời, bạn cũng đừng quá hạ thấp bản thân, luôn đặt mình xuống tận đáy. Suy cho cùng, trái đất thiếu ai đi nữa cũng vẫn quay, người khác rời bỏ bạn vẫn sống được, bạn rời bỏ người khác cũng không sao. Không ai là quá đặc biệt của ai đó, chẳng ai là ngoại lệ của ai.

Có những người giống như núi và sông, nhưng họ không phải là bến cảng nơi bạn có thể neo đậu. Có những người là hoa xuân, là trăng thu nhưng không thể lấp đầy bụng bằng 3 bữa ăn một ngày.

Con người ta, không thể quá dựa dẫm vào người khác, cũng không thể ôm đồm quá nhiều kỳ vọng vào tất cả các mối quan hệ. Như vậy sẽ rất dễ đánh mất chính mình.

Suy cho cùng, mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời là mối quan hệ với chính mình. Nơi quyến rũ nhất của một người, vĩnh viễn là sự tự tin và độc lập của chính họ.

Vậy nên, hãy đặt mình vào đúng vị trí, nắm bắt chừng mực, nâng cao giá trị bản thân, giữ vững sự độc lập. Khi chúng ta học được cách sống hòa hợp với chính mình, trở nên ngày càng mạnh mẽ, mọi mối quan hệ sẽ trở nên đơn giản và tốt đẹp.

Bạn rồi sẽ nhận ra, thế giới này là của riêng bạn, không liên quan đến người khác. Niềm vui hay nỗi buồn của bạn, suy cho cùng cũng không liên quan gì đến họ.

BẢO ANH.

Bình luận(0)