Mẹ Hà Nội nghỉ việc để dành hết thời gian bên con tự kỷ, hưởng trái ngọt sau 9 năm kiên cường cùng con

Google News

Có con mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, người mẹ ấy hiểu hơn ai hết rằng mình chính là chỗ dựa lớn nhất của con, con cần mẹ để đồng hành trong cuộc sống. 

Từ khi con được 18 tháng tuổi, tới nay đã hơn 9 năm, chị Nhàn (Hà Nội) luôn bên cạnh chăm sóc và dạy bảo con trai Đào Việt Thắng (tên gọi ở nhà là bé Chun, SN 2015) mắc hội chứng tự kỷ. Với tất cả những gì mình đã làm cho con, chị không gọi đó là hi sinh, mà gọi là tình yêu thương. Chấp nhận việc con mình bị tự kỷ, chị hiểu chỉ có tình mẫu tử và sự thương yêu vô bờ bến mới giúp con phát triển như những đứa trẻ bình thường khác. 

Mẹ không xấu hổ khi có con tự kỷ 

Người mẹ chia sẻ, con có những biểu hiện bất thường từ khi còn rất nhỏ. Chị đã để ý quan sát cả giao tiếp lẫn vận động từ lúc con được hơn 2 tháng tuổi. Thấy ánh mắt bé không nhanh nhẹn, nụ cười chẳng thoải mái, chị đã nhận ra điều bất thường. Khi bé lớn hơn vẫn không biết cầm nắm đồ vật, không thích chơi với mọi người mà chỉ thích ngồi một góc “ê a”, rồi bé lẫy, bò, đi, nói cũng chậm hơn cho các bạn, chị đã chủ động đưa con đi thăm khám. 

Mẹ đã chủ động đưa con đi thăm khám ngay khi nhận ra biểu hiện bất thường

Bé được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ lúc 18 tháng tuổi. Cầm kết quả trên tay, chị đã rất sốc, chị lo lắng không biết phải làm như thế nào. Người mẹ ấy đã khóc rất nhiều, đêm trằn trọc cứ nghĩ về con mà không sao ngủ được, thương con và thương mình. Thế rồi chị chọn cách đối và chấp nhận việc mình có một em bé tự kỷ. 

Không có gì có thể thay đổi được điều đó, tôi hiểu con đang rất cần mình, mình là chỗ dựa duy nhất cho con. Hơn thế nữa vì tôi là mẹ của con, tôi phải làm tròn trách nhiệm của bố mẹ khi sinh con ra, dù có đặc biệt như thế nào thì con vẫn là đứa trẻ bé bỏng cần được chăm sóc, yêu thương. Nếu tôi cứ ủ rũ cứ mãi ở trong cái suy nghĩ và cảm xúc đau buồn ấy thì ai sẽ giúp con. Và cuối cùng tôi chọn cạnh đứng lên để đồng hành cùng con”, người mẹ tâm sự.

Dù những đứa trẻ tự kỷ đôi khi phải chịu ánh mắt kỳ thị từ người ngoài, nhưng trong thâm tâm người mẹ trẻ, chưa khi nào chị cảm thấy xấu hổ vì có con mắc chứng tự kỷ. Chị không bỏ rơi con mình, đó là điều chắc chắn. Cũng từ đó, hành trình gian nan của hai mẹ con bắt đầu…

Chị đã chọn cách nghỉ việc ở nhà để dành toàn thời gian cho con, chăm sóc và dạy dỗ con từng li từng tí. Thật tuyệt vời khi hai mẹ con có gia đình ở bên cạnh hỗ trợ, đồng hành. Mọi người đều đối diện và chấp nhận sự khác biệt của bé, cùng nhau thay đổi và suy nghĩ tích cực để bé có môi trường sống, môi trường giáo dục tốt nhất, đặc biệt là để con cảm nhận được yêu thương. 

Mẹ vừa là cô giáo vừa là "bác sĩ" của riêng con 

Ai cũng nói, trước khi muốn chữa cho con tự kỷ, phải chữa cho cha mẹ. Cha mẹ phải chấp nhận sự thật một cách thoải mái, mới có thể nắm tay con cùng đi dưới ánh mặt trời. Và chị Nhàn đã làm được điều đó! 

Mẹ luôn bên con, giúp con tiến bộ từng ngày

Với tình yêu thương và sự mạnh mẽ của một người mẹ, chị quyết tâm giúp con vượt qua bằng mọi cách. Chị tự tìm hiểu thông tin về hội chứng tự kỷ trên các phương tiện truyền thông, lắng nghe chia sẻ từ các chuyên gia, làm theo phương pháp của bác sĩ, học hỏi kinh nghiệm của những người xung quanh,... để tìm ra hướng đi đúng nhất cho con trai mình. 

Chị đã cho con đi học mầm non, cho con học can thiệp 1-1, và chính chị sẽ dạy con hàng ngày vào buổi tối hoặc bất cứ khi nào con ở nhà. Chị chăm chỉ đưa con đi chơi ở công viên, nhà sách,... để con được giao lưu với thế giới bên ngoài thật nhiều. Theo người mẹ, phương pháp này rất quan trọng để giúp các bé không còn nhút nhát hay sợ giao tiếp với người lạ. Đó cũng là một cách để con cảm nhận được mọi thứ xung quanh gần gũi ấm áp, từ đó không còn sợ hãi mỗi khi ra ngoài.

Bên cạnh đó, chị cũng học cách đưa con đi bộ chân đất theo lời khuyên của bác sĩ, để con được tiếp xúc toàn diện với mọi thứ. Ngoài ra, chị đã tập phục hồi chức năng để chân tay con linh hoạt trong việc cầm nắm dễ dàng hơn. Cứ như vậy, chị vừa làm mẹ, lại giống như một cô giáo dạy bảo học trò từ những điều nhỏ nhất, có khi lại biến bản thân thành bác sĩ tâm lý để giúp con hòa nhập. Không những vậy, chị còn là "bác sĩ nha khoa" riêng của con trong giai đoạn con thay răng vì bé rất sợ bác sĩ nha khoa. 

Hai mẹ con đã gặt hái được thành quá xứng đáng

Thế nhưng, con lại gặp hội chứng rối loạn phát triển thần kinh nặng lại thể chức năng thấp, nên bé nhận thức và nghe hiểu vô cùng khó khăn. Điều này khiến quá trình can thiệp gặp nhiều gian nan, buộc lòng gia đình phải tốn nhiều công sức và tiền bạc. 

Con là ánh sáng đặc biệt nhất cuộc đời này

Sau những năm tháng gian nan cùng sự rèn luyện của mẹ, từ một em bé không biết gì, không hiểu gì, chân tay luôn hoạt động, cười một mình và luôn ở trong thế giới riêng của mình, bé đã dần đi ra khỏi cái thế giới riêng đó. Chị vẫn nhớ như in ngày con cất tiếng nói đầu tiên khi lên 5 tuổi, đó là khoảnh khắc hạnh phúc vô bờ. Con dần đón nhận thế giới xung quanh một cách tích cực nhất và được đi học lớp 1 dù muộn hơn các bạn. 

Bé Chun của ngày hôm nay đã tự tin khi giao tiếp, nói chuyện, cũng có cảm xúc, có sở thích niềm vui riêng. Đặc biệt, bé có năng khiếu nghệ thuật với tài vẽ tranh rất đẹp và học chơi piano được một số bài cơ bản, bé cũng tự biết vệ sinh cá nhân và giúp mẹ một số việc nhà. Có thể bé còn chậm hơn so với các bạn, nhưng tất cả đã là trái ngọt xứng đáng sau bao năm hai mẹ con cùng nhau cố gắng. 

Bé đã có tiến bộ rất nhiều trong những năm qua

Những khó khăn thử thách con đã vượt qua có rất nhiều giọt nước mắt của hai mẹ con. Bây giờ mọi thứ đã khác, bé rất tình cảm, luôn bên cạnh động viên an ủi mẹ, mọi khó khăn đều tan biến hết. Giờ con đã có thể chào hỏi, tự xếp đồ, cất đồ gọn gàng, rồi tự tin bước vào lớp với chiếc balo nhỏ trên lưng. Con được bạn bè yêu mến, thầy cô giúp đỡ vì con đáng yêu, ngoan ngoãn”, người mẹ chia sẻ thêm.

Chăm sóc và dạy dỗ một em bé đặc biệt chưa bao giờ dễ dàng. Nuôi con đặc biệt, các bậc phụ huynh quả thực đang làm điều kỳ diệu, chính điều đó sẽ biến mọi nỗi đau thành hạnh phúc. Với mẹ, con là ánh sáng đặc biệt nhất cuộc đời này, cũng là món quà vô giá mà ông trời trao cho để thử lòng kiên trì và tình yêu thương của mẹ. Qua câu chuyện của chính mình, chị Nhàn muốn nhắn nhủ tới những người làm cha làm mẹ, hãy tin tưởng vào bản thân và tin tưởng con mình.  

THẢO ANH

Bình luận(0)