Hơn 10 năm nay, những người bệnh tại khu vực TP Biên Hòa (Đồng Nai) đã quen với hình ảnh một chàng trai trẻ đi phát những suất ăn miễn phí, có khi là trong phòng bệnh lúc lại ở ngoài cổng bệnh viện. Điều đặc biệt, chàng trai ấy còn mang đến tiếng cười qua cách nói chuyện dí dỏm, xua tan bầu không khí nặng nề. Đó là anh Nguyễn Quốc Thiệu (SN 1991), người đã gắn bó với công việc phát đồ ăn, tặng quà cho bệnh nhân ở TP Biên Hòa nhiều năm nay.

Chàng trai trẻ đã làm thiện nguyện, giúp đỡ bệnh nhân nhiều năm nay
Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ
Anh Thiệu có đam mê về ngành Y và mong muốn trở thành bác sĩ để cứu giúp mọi người từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Sau này, anh trở thành sinh viên trường Y như mong đợi, nhưng khi ước mơ chưa thành thì anh bị tai biến nên phải nghỉ học giữa chừng. Cũng bắt đầu từ đó, cuộc đời của chàng thanh niên trẻ rẽ sang một hướng khác.
Từ một thanh niên khỏe mạnh, nhanh nhẹn, anh trở nên chậm chạp trong mọi sinh hoạt. “Tôi ăn chậm, nói chậm và chỉ lết đi được bằng 1 chân. Lúc đó tôi buồn bản thân mình lắm, lại chẳng có ai nói chuyện nên tôi hay đến nhà sách để đọc truyện cười, mong sao tâm hồn mình được thảnh thơi”, anh nhớ lại khoảng thời gian đau buồn năm xưa.
Thế rồi một ý nghĩa táo bạo đã nảy ra trong đầu anh, tại sao mình không tới bệnh viện để “kể chuyện cười” góp vui cho mọi người? Nghĩ là làm, sau thời gian tập luyện để đi lại và nói chuyện tốt hơn, năm 2014 anh đã tới các bệnh viện làm thiện nguyện theo cách rất đặc biệt: Vừa phát cơm vừa… tấu hài.

Anh đã mang tiếng cười đi khắp muôn nơi…
Vì từng là tình nguyện viên từ khi còn là sinh viên lại có chút kiến thức về y học, chàng rất thạo việc chăm sóc hỏi han người bệnh. Nhưng cách nói chuyện của anh rất khác biệt, anh luôn mở đầu bằng những câu chào hỏi hài hước, giọng điệu vui vẻ và trong suốt quá trình tặng cơm, anh thường xuyên “bồi” thêm vô số mẩu chuyện cười mà anh nghĩ ra. Thậm chí, anh còn không ngần ngại thuê trang phục để mặc, đóng giả nữ hay các nhân vật hài hước, minh họa cho câu chuyện của mình.
“Mục đích tôi làm như vậy là để mọi người vui vẻ thoải mái hơn, quên đi nỗi đau bệnh tật. Ai gặp tôi cũng cười, không khí nặng nề u uất trong phòng bệnh cũng biến mất nhường chỗ cho tiếng cười rộn ràng. Tất nhiên, tôi chỉ nói chuyện vui trong giới hạn cho phép và không làm ồn quá hay gây mất trật tự nơi công cộng. Suốt 11 năm qua, tôi đi thăm bệnh nhân là chính và qua những câu chuyện cười tôi muốn truyền cảm hứng vui tươi lạc quan để họ vượt qua bệnh tật”, chàng trai chia sẻ.

Chàng trai hài hước đã đem tiếng cười tới các phòng bệnh
Quả đúng là một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, anh đi tới phòng bệnh nào cũng được chào đón nhiệt tình. Mọi người vui khi anh đến và chính bản thân anh cũng phải thừa nhận, sức khỏe của anh ngày càng tốt lên vì được sống vui tươi lạc quan mỗi ngày.
Người ta càng nói tôi “điên” tôi lại càng vui
Kể lại ngày đầu làm thiện nguyện, anh Thiệu còn nhớ như in những lần nghe người khác nói mình “điên”. Anh phải chịu hậu quả của tai biến, cũng từng phẫu thuật điều trị mắt nên ngoại hình và giọng nói của anh không được “sáng sủa” như người khác. Cộng thêm việc anh thường xuyên chào hỏi, nói chuyện hài hước, khiến nhiều người nghĩ anh “không bình thường”.

Với bệnh nhân, anh đều hỏi thăm ân cần chu đáo
“Có lần vừa bước chân tới cửa phòng thì tôi nghe có người nói mình điên, tôi buồn lắm nên đi về luôn vì không còn động lực vào thăm nom ai nữa. Tôi cũng buồn khi đi ra ngoài bị người ta cười nhạo ngoại hình…
Sau đó, tôi chọn cách bỏ ngoài tai tất cả và sống đúng theo mong muốn của mình. Tôi vẫn chăm chỉ phát cơm, làm từ thiện và không quên tấu hài để mọi người vui. Giờ này, ai cũng bảo tôi ‘chập cheng’ hay ‘man mát’, tôi cũng kệ. Càng nghe người khác bảo mình điên tôi lại càng vui vì điên lại giúp được mọi mọi vượt qua cơn đau bệnh tật”, chàng trẻ bày tỏ nỗi lòng.
Vậy là vượt qua tất cả, chàng thanh niên Đồng Nai vẫn tiếp tục hành trình đem lại tiếng cười cho người bệnh. Anh không chỉ phát cơm trong bệnh viện, mà còn tặng bánh, nước ngọt, suất ăn miễn phí hay chuyển những phần quà từ các mạnh thường quân tới người có hoàn cảnh khó khăn.

Với anh, ai cũng xứng đáng được yêu thương và san sẻ
Hiện tại, anh cũng có công việc riêng, đủ để nuôi sống bản thân. Suốt 11 năm qua, dường như chàng trai ấy đã sống bằng tiếng cười của mọi người. Anh cũng chẳng có mong ước gì hơn, chỉ muốn được các bệnh viện đồng ý cho vào thăm nom, phát quà từ thiện và góp vui bằng những câu chuyện hài hước.
Với anh, được san sẻ những bữa cơm, tô cháo để an ủi người có hoàn cảnh khó khăn là điều hạnh phúc nhất. Anh luôn tâm niệm, giúp đỡ người khác là đang đang giúp chính mình và muốn nhắn nhủ tới các bạn trẻ ngày nay rằng, hãy cho đi thật nhiều nếu có thể.