Khi nắng nóng đang hoành hành ở đất nước Ấn Độ thì những người vợ nước càng được coi trọng ở ngôi làng Denganmal, cách Mumbai 150km.Những người đàn ông ở ngôi làng Denganmal thường có vài người vợ. Những cô vợ này chung sống với nhau rất hòa thuận bởi mỗi người có một vai trò riêng. Người đàn ông lấy vợ Ấn Độ chỉ để chuyên xách nước về cho gia đình, gọi là "vợ nước". Vợ nước sẽ phải đến đầu nguồn nước xa xôi và mang những bình nước trên đầu về cho cả gia đình.Cuộc sống ở ngôi làng khô hạn quanh năm không hề dễ dàng. Những ông chồng sẽ có trách nhiệm trồng trọt, chăn nuôi. Trong khi phụ nữ chịu trách nhiệm chăm sóc con cái và làm việc vặt trong nhà.Ở đây thường 8 tháng không có mưa. Vì thế, rất cần một người đưa nước từ thượng nguồn về. Đó là lý do có những người vợ nước. Đàn ông sẽ có người vợ cả đúng nghĩa và người vợ 2, 3 chỉ có vai trò đi lấy nước. Những người này được gọi là Bais Paaniwaali.Tìm một phụ nữ sẵn sàng đảm nhận vai trò vợ nước không phải chuyện đơn giản. Tại Ấn Độ, không cha mẹ nào muốn con gái họ lấy chồng ở vùng khô hạn.Chính vì vậy, những người vợ nước thường là phụ nữ bị chồng bỏ hay góa phụ bởi họ yêu cầu vợ cả phải là những người chưa từng lập gia đình. Những cô gái khi về làm vợ nước hiều rõ sự vất vả của tình trạng khô hạn nơi họ lấy chồng và sẵn sàng làm những việc cần thiết để cung cấp nước cho cả gia đình.Nam giới ở một ngôi làng khô hạn sẽ tìm vợ nước ở các ngôi làng khác. Khi về làm dâu, những người vợ nước không được chia tài sản, không có tiếng nói trong gia đình. Họ phải làm việc vất vả, từ nấu ăn đến vắt sữa và họ cũng phải nghe theo lời vợ cả.Mỗi ngày, một người vợ nước sẽ lấy khoảng 100 lít nước từ một nguồn cách xa 3km. Họ có thể phải đi vào ban đêm nếu quá nóng nực, miễn là lấy đủ nước cho gia đình.Nếu đến những ngôi làng khô hạn ở Ấn Độ, bạn sẽ dễ dàng thấy những người vợ đội nước dưới cái nóng 40 độ. Người dân địa phương thậm chí còn dè bỉu rằng, những phụ nữ này thường hay bị hói và không thể có con.Thiệt thòi của người vợ nước là khi họ già đi, năng suất công việc giảm thì họ cũng không được coi trọng. Đàn ông sẽ lấy một người vợ nước trẻ hơn để cô ấy có thể lấy được nước nhiều hơn.Cách 5 ngày lại có một xe chở nước tới Denganmal. Chiếc xe này chỉ chở được 1.000 lít. Những người vợ nước lấy được càng nhiều nước thì càng đỡ phải đi lại. Vì thế, mỗi khi xe nước tới, nhiều người đã giật tóc, thậm chí là đánh nhau.Phụ nữ trong ngôi làng này hy vọng, cuộc sống con cái sau này sẽ dễ dàng hơn nếu như chính phủ đặt một đường ống nước từ con đập dẫn vào làng. "Chúng tôi không thể làm mãi việc này. Chúng tôi đã quá mệt mỏi với việc đi lấy nước", một người vợ nước nói với tạp chí Open Magazine.
Khi nắng nóng đang hoành hành ở đất nước Ấn Độ thì những người vợ nước càng được coi trọng ở ngôi làng Denganmal, cách Mumbai 150km.
Những người đàn ông ở ngôi làng Denganmal thường có vài người vợ. Những cô vợ này chung sống với nhau rất hòa thuận bởi mỗi người có một vai trò riêng. Người đàn ông lấy vợ Ấn Độ chỉ để chuyên xách nước về cho gia đình, gọi là "vợ nước". Vợ nước sẽ phải đến đầu nguồn nước xa xôi và mang những bình nước trên đầu về cho cả gia đình.
Cuộc sống ở ngôi làng khô hạn quanh năm không hề dễ dàng. Những ông chồng sẽ có trách nhiệm trồng trọt, chăn nuôi. Trong khi phụ nữ chịu trách nhiệm chăm sóc con cái và làm việc vặt trong nhà.
Ở đây thường 8 tháng không có mưa. Vì thế, rất cần một người đưa nước từ thượng nguồn về. Đó là lý do có những người vợ nước. Đàn ông sẽ có người vợ cả đúng nghĩa và người vợ 2, 3 chỉ có vai trò đi lấy nước. Những người này được gọi là Bais Paaniwaali.
Tìm một phụ nữ sẵn sàng đảm nhận vai trò vợ nước không phải chuyện đơn giản. Tại Ấn Độ, không cha mẹ nào muốn con gái họ lấy chồng ở vùng khô hạn.
Chính vì vậy, những người vợ nước thường là phụ nữ bị chồng bỏ hay góa phụ bởi họ yêu cầu vợ cả phải là những người chưa từng lập gia đình. Những cô gái khi về làm vợ nước hiều rõ sự vất vả của tình trạng khô hạn nơi họ lấy chồng và sẵn sàng làm những việc cần thiết để cung cấp nước cho cả gia đình.
Nam giới ở một ngôi làng khô hạn sẽ tìm vợ nước ở các ngôi làng khác. Khi về làm dâu, những người vợ nước không được chia tài sản, không có tiếng nói trong gia đình. Họ phải làm việc vất vả, từ nấu ăn đến vắt sữa và họ cũng phải nghe theo lời vợ cả.
Mỗi ngày, một người vợ nước sẽ lấy khoảng 100 lít nước từ một nguồn cách xa 3km. Họ có thể phải đi vào ban đêm nếu quá nóng nực, miễn là lấy đủ nước cho gia đình.
Nếu đến những ngôi làng khô hạn ở Ấn Độ, bạn sẽ dễ dàng thấy những người vợ đội nước dưới cái nóng 40 độ. Người dân địa phương thậm chí còn dè bỉu rằng, những phụ nữ này thường hay bị hói và không thể có con.
Thiệt thòi của người vợ nước là khi họ già đi, năng suất công việc giảm thì họ cũng không được coi trọng. Đàn ông sẽ lấy một người vợ nước trẻ hơn để cô ấy có thể lấy được nước nhiều hơn.
Cách 5 ngày lại có một xe chở nước tới Denganmal. Chiếc xe này chỉ chở được 1.000 lít. Những người vợ nước lấy được càng nhiều nước thì càng đỡ phải đi lại. Vì thế, mỗi khi xe nước tới, nhiều người đã giật tóc, thậm chí là đánh nhau.
Phụ nữ trong ngôi làng này hy vọng, cuộc sống con cái sau này sẽ dễ dàng hơn nếu như chính phủ đặt một đường ống nước từ con đập dẫn vào làng. "Chúng tôi không thể làm mãi việc này. Chúng tôi đã quá mệt mỏi với việc đi lấy nước", một người vợ nước nói với tạp chí Open Magazine.