|
Ảnh minh họa. |
Không hiểu được là đúng thôi bởi vì ta đã dùng cái nhân sinh quan, những hệ giá trị đạo đức thông thường của loài người để đánh giá một người ở một hệ ý thức khác.
Một đứa trẻ bình thường sẽ được hưởng sự yêu thương, che chở của cha mẹ, còn có những đứa trẻ lại là cái bung xung để hứng chịu những sự bực bội, những thất bại, thua thiệt của cha mẹ chúng. Chúng bị đánh như quân thù quân hằn vì đơn giản chúng là con của họ, là trẻ con, vô phương chống đỡ... nên mọi sự căm thù với người ngoài, với xã hội... họ trút cả lên đầu đứa trẻ.
Con người ta có thể tự quyết định rất nhiều việc nhưng chẳng ai chọn được cho mình nơi sinh ra cũng như không thể chọn được cha mẹ. May mắn thì được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, được bố mẹ thương yêu. Còn bất hạnh như cậu bé Lộc kia thì bị sinh ra bởi những người vô trách nhiệm và tàn ác. Ước gì có một đạo luật cấm những kẻ vô nhân tính như thế không được sinh con để những đứa trẻ vô tội không phải gánh chịu những tàn ác của họ.
Nhưng dường như cái sự sinh con đẻ cái là việc riêng của mỗi người vậy. Chẳng kết hôn cũng sinh con, 15, 16 tuổi chưa lo cho bản thân được, chẳng hiểu biết gì cũng sinh con, nghiện ngập, bệnh tật... cũng sinh con... Thế nên mới có những đứa trẻ phải chịu thiệt thòi, đau khổ như vậy và chúng ta cứ phải xót xa khi chứng kiến.
Tôi lại nhớ đến những đứa trẻ bị nhiễm chất độc da cam. Có gia đình sinh tới 3 - 4 người con bị dị tật. Chúng ta thương xót và tìm mọi cách để giúp đỡ, để làm nhẹ bớt những khổ đau của họ. Như thế là nhân đạo. Nhưng còn nhân đạo hơn nếu ta tư vấn cho họ với điều kiện sức khoẻ như vậy đừng sinh con. Tất nhiên ao ước sinh con là một ước ao thiêng liêng của mỗi người làm cha, làm mẹ, nhưng đừng vì khao khát của bản thân mình mà sinh ra những đứa trẻ không được hạnh phúc.